Hà Nội mùa này nhuốm màu nỗi nhớ. Ta nhớ những vốc cốm ngon lành thẫm đẫm mùi lúa non, ta nhớ hương hoa sữa cứ quấn quýt bước chân người đi trong đêm, ta nhớ những buổi sáng sương giăng giăng khắp lối,… ta nhớ lắm mùa thu ơi. Thời tiết Hà Nội đầu đông càng khiến ta nhớ hơn hơi ấm của những vòng tay thân thuộc. Thế rồi một nỗi buồn vô cớ cứ thế dần xâm chiếm trong lòng nhưng ta cứ để mặc cho nó chiếm giữ tâm hồn mình…
“Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa
Sương giăng trắng niềm mong chờ
Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ...”
Sương giăng trắng niềm mong chờ
Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ...”
Vời tài sản kếch sù về âm nhạc của mình, nhạc sĩ Phú Quang đã đặt dấu ấn của mình trong nền âm nhạc Việt Nam hiện đại, điều đó đã được khẳng định qua các ca khúc trữ tình lôi cuốn, các album và nhiều chương trình âm nhạc trong nhiều năm qua. Có lẽ thật đúng khi nói rằng ông đã gieo nhạc vào những bài thơ, hay đem thơ vào nhạc, hòa quyện hai thứ nghệ thuật ấy thành thứ ngôn ngữ nhạc-thơ, thơ-nhạc huyền ảo và chìm đắm trong những cảm xúc đẹp đẽ và lãng đãng. Những ca khúc của nhạc sĩ Phú Quang phảng phất không khí khói sương của một "chiều phủ Tây Hồ", đặc biệt nhất là nỗi lòng cô đơn của một kẻ sống luôn khắc khoải về những kí ức xưa cũ, những hình bóng đã đi qua trong đời hay nhiều điều chưa thoả nguyện...
Đôi lúc trong ta có những cảm xúc mà chẳng thể diễn tả thành lời, đó có thể là một niềm hạnh phúc trào dâng, một tình yêu đang hé nụ hay nồng nhiệt, đó cũng có thể là nỗi đau dày vò trái tim tan thành muôn nghìn mảnh, hay chỉ đơn giản một nỗi buồn vô duyên phảng phất trong một chiều thu Hà Nội. Âm nhạc trở thành ngôn từ của tâm hồn. Người ta tìm đến nhạc của Phú Quang trong “sự bất lực của ngôn từ, không thể nói ra những điều sâu kín nhất”.
“Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ
Tôi vội vã trở về
Lấy cho mình dù chỉ là một chút bóng đêm trên đường phố quen
Dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ…”
Tôi vội vã trở về
Lấy cho mình dù chỉ là một chút bóng đêm trên đường phố quen
Dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ…”
[Hà Nội ngày trở về]
Không ít những người đang yêu lấy những bản tình ca của Phú Quang để thổ lộ những điều mà có khi ở bên nhau cũng chẳng nói được thành lời. Những “Đôi mắt”, “Mơ về nơi xa lắm”, “Dương cầm lạnh”, “Biển nỗi nhớ và em”… không biết từ bao giờ đã trở thành những lá thư tình viết vội dành tặng người mình yêu. Ở những bản tình ca ấy, giai điệu đã làm nên "chất tình" quen thuộc mộc mạc và giản dị, nhưng cũng đủ để cảm nhận nơi tình yêu đầy đủ những cung bậc cảm xúc, những rung động của con tim hoà vào cùng thiên nhiên để thấy được một hình ảnh quen thuộc trong chính tâm hồn của con người… Thế nhưng tôi thấy ở tình yêu trong nhạc của Phú Quang đâu đó vẫn chất chứa những nỗi buồn đau nhói, sự mong manh và hư ảo mà chính nhạc sĩ cũng phải thốt lên rằng: “Hạnh phúc là những khoảnh khắc ngắn ngủi, nó sáng và trong như pha lê, nhưng cũng thật mong manh, dễ vỡ.”
“Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy
Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời
Có điều gì giống như hư ảo
Khi mắt em ấm áp một niềm yêu”
Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời
Có điều gì giống như hư ảo
Khi mắt em ấm áp một niềm yêu”
[Gửi Đôi Mắt]
Gửi đôi mắt - Quang Lý
Tuy vậy đối với tôi, những bài hát về Hà Nội của nhạc sĩ Phú Quang là đẹp hơn cả. Với ông, Hà Nội như một nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông không ngừng chảy, lúc êm đềm thiết tha lúc lại cồn cào con sóng.
“Không hiểu sao càng có tuổi tôi càng nhớ nhung những ngày thơ ấu của mình. Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao. Tôi vẫn thường cùng bạn bè chơi thổi búp lá đa, bắt dế bỏ vào ống bơ và xem chọi dế. Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tính đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội… Rồi chúng tôi đi qua đời nhau... Rồi phút ngập ngừng đầu tiên ấy trở thành kỷ niệm. Và Hà Nội là nơi cất giữ những quá khứ dịu dàng của cuộc đời... Trong những bài hát của tôi thường có rất nhiều bóng dáng giai nhân. Bạn hỏi tôi họ là những ai ư? Họ là những chị, những em, những người con gái tôi đã quen hoặc chưa quen, tôi đã nhớ hoặc chưa là nỗi nhớ. Họ ở trong tôi như bóng dáng của Hà Nội, cổ xưa mà hiện đại, yêu kiều mà trang nhã. Tôi đã yêu họ như yêu một vùng đất nguồn cội, như yêu một phần đời của mình, tuổi trẻ của mình.” (N.s Phú Quang)
(Trích kịch bản thô Music Salad FTU Forum Radio)
No comments:
Post a Comment